Đến ngày này hàng năm,ànhtrìnhvượtkhócủangườivợmộthien hạ bét chúng ta sẽ sống chậm chút để cùng nhìn lại ngày đã xoay đổi cuộc đời em. Một ngã rẽ mà sau đó trên đường em đi đã va vào anh. Lùi về 17 năm trước, em là bông hoa kiêu sa của vùng Phú Mỹ - Mỹ Xuân (Bà Rịa Vũng Tàu). Em là lớp trưởng của lớp chọn ba năm liên tiếp, hai năm liền là bí thư ban chấp hành đoàn trường. Em cũng là học sinh giỏi tỉnh và thi đậu hai trường đại học. Tất nhiên em đẹp, dáng cao gần 1m7 với khuôn mặt phúc hậu, đã vậy ông trời còn tặng thêm em hai chiếc răng khểnh làm duyên cho nụ cười thêm rạng ngời.
Hành trang vào đời của em rực rỡ và kiêu hãnh biết bao. Rồi đúng ngày này của 17 năm trước, vụ tai nạn xảy ra như một thử thách cuộc đời. Khi viết những dòng này, anh không chắc ba đã nguôi ngoai hết ký ức kinh hoàng này. Anh biết trong lòng ba đã chết đi sống lại khi đứa con gái mình hết mực cưng chiều, yêu thương bị chiếc xe tải làm mất một cánh tay ngay trước mắt mình. Ngày nhập học trở thành một ký ức kinh hoàng với em, với gia đình, người thân và bạn bè em.
Trong cơn hoảng loạn đó, em vẫn bình tĩnh nhìn ba lấy tờ báo quấn lại cánh tay bị gãy, không một giọt nước mắt nào rơi ra, bởi em biết từ nay nó sẽ không còn. Anh lặng người và nước mắt rơi khi nghe lời em hồi tưởng. Ba tháng sau đó là khoảng thời gian em đi hết bệnh viện này qua bệnh viện khác, em chỉ còn một cánh tay. Em như vô định, mọi thứ xung quanh sụp xuống quá nhanh. Em đau nhưng nhìn ba mẹ và mọi người xung quanh em còn thắt lòng hơn nữa.
Cũng vì lẽ đó mà chưa bao giờ ba mẹ và người thân bạn bè thấy một giọt nước mắt em rơi. Em giấu lại và chỉ khóc khi có một mình. Ai chẳng có cảm xúc, em trút xuống bằng những giọt nước mắt của riêng em, sau lưng mọi người. Bởi em biết, tình thế đang ở đáy vực, nếu em buông xuôi thì tất cả cùng chìm sâu ở đáy tận cùng.
Chấp nhận là một dạng năng lực, nhiều người phải luyện cả đời để có được năng lực này, nhưng em có sẵn nó. Những thứ đã xảy ra, những thứ không thay đổi được nữa thì chấp nhận, em nói nghe thật nhẹ nhàng, nhưng để đương đầu là một gánh nặng ngàn cân. Thích ứng nhanh cũng là một dạng năng lực khác, em tập làm mọi việc bằng một tay, từ sinh hoạt cá nhân rồi từ từ đến công việc hàng ngày, em đều linh hoạt sử dụng một tay.
Ngày qua ngày, mọi thứ hoàn thiện dần, em tốt nghiệp đại học bằng một tay, đi làm bằng một tay, tự do tận hưởng cuộc đời em bằng một tay, sau này làm đồ handmade cũng một tay. Em đan khăn len, nón len bằng một tay. Em va vào anh bằng một tay và ba đứa con được em sinh thường. Hồi quy tiền kiếp cùng em, em biết được rằng, một tay là cách em chọn để sống cho kiếp này, thử thách này do em chọn. Mọi người sống bằng hai tay, với em sau tuổi 18 chỉ cần một tay vẫn sống tốt. Vậy là em không còn lấn cấn gì về tiền kiếp của mình như thế nào để kiếp này mình chỉ có một tay. Em thỏa lòng và không còn chút băn khoăn về số phận mình nữa.
Mười bảy năm sau ngày ấy, sau bao nhiêu bài học cuộc đời, sau bao nhiêu biến cố và đã vượt qua, ba thiên thần đáng yêu và một hộ vệ quấn riết bên em, một mảng kinh doanh riêng để mỗi ngày em vũng vẫy thỏa sức với nó. Dòng chảy cuộc sống không ngừng nghỉ, cuộc đời đã cho em được sống tiếp, cho anh một người vợ "không hiền". Mình cùng cố gắng hết sức; chăm lo cho gia đình nhỏ, ba mẹ hai bên, anh em người thân, công ty và anh chị công nhân viên. Chúng ta cùng lan tỏa và đóng góp nhiều hơn cho cộng đồng, để tất cả có một cuộc sống tốt hơn. Cùng nhau, mình cùng xây và trả ơn cho đời, em nhé.
Hà Thanh
Độc giả gọi vào số 024 7300 8899 (máy lẻ 4529) trong giờ hành chính để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc